Lúc đấy bà bị ốm, mình đón thầy mo về làm cúng cho bà và nhà được bình yên, mạnh khỏe. Trong ảnh là thầy mo đang cúng. Thầy mo đón ở Chiềng Nơi, cách đây 30 cây. Trong bản cũng có thầy mo nhưng không được. Khi mình để quả trứng trên miệng cái bát con để nghiêng, nó không đổ thì là thầy mo đó sẽ chữa khỏi. Thầy mo trong bản không để được trứng nên phải đi đón ở tận Chiềng Nơi.
Bà đang bị ốm là do những người đã mất bị thiếu ăn, hồn của họ về đòi nên mình cúng con lợn để họ đủ no rồi không đòi nữa. Hai ba hôm sau thấy bà khỏe lên thật.
Con lợn thì cả nhà cùng ăn, thầy mo được phần đầu và một phần chân giò cho thầy về cúng ở nhà. Sau khi thầy về nhà, gia đình nhà mình phải ở trong nhà trong một ngày không ra ngoài, người khác cũng không được vào.
Khi ăn cơm, trẻ con ăn một mâm riêng và phụ nữ về làm dâu của bà cũng ăn riêng một mâm. Còn con gái bà và các chú, các bác thì ngồi cùng mâm với thầy mo. Để cảm ơn thầy mo, thì người nhà đưa thầy 300-400 ngàn đồng.
Người kể chuyện: Sồng A Chứ (H’Mông, 25 tuổi)
Người chụp ảnh: Sồng A Hịa (H’Mông, 27 tuổi)